雨 yǔ 晴 qíng 门 mén 外 wài 独 dú 坐 zuò - - 刘 liú 诜 shēn
东 dōng 风 fēng 瞰 kàn 我 wǒ 帏 wéi , , 啼 tí 鸟 niǎo 发 fā 我 wǒ 兴 xìng 。 。
出 chū 门 mén 更 gèng 无 wú 人 rén , , 惟 wéi 有 yǒu 青 qīng 山 shān 静 jìng 。 。
琤 chēng 琤 chēng 石 shí 水 shuǐ 鸣 míng , , 忽 hū 洗 xǐ 人 rén 世 shì 听 tīng 。 。
他 tā 日 rì 岂 qǐ 不 bù 来 lái , , 邂 xiè 逅 hòu 乃 nǎi 复 fù 胜 shèng 。 。
雨晴门外独坐。元代。刘诜。东风瞰我帏,啼鸟发我兴。 出门更无人,惟有青山静。 琤琤石水鸣,忽洗人世听。 他日岂不来,邂逅乃复胜。