留 liú 山 shān 庵 ān - - 王 wáng 谌 chén
遥 yáo 山 shān 一 yī 望 wàng 青 qīng 如 rú 染 rǎn , , 到 dào 得 de 山 shān 边 biān 却 què 不 bù 青 qīng 。 。
松 sōng 径 jìng 有 yǒu 风 fēng 常 cháng 自 zì 扫 sǎo , , 岩 yán 扉 fēi 入 rù 夜 yè 不 bù 曾 céng 扃 jiōng 。 。
烧 shāo 残 cán 柏 bǎi 子 zi 重 zhòng 添 tiān 火 huǒ , , 沽 gū 得 dé 村 cūn 醪 láo 旋 xuán 倒 dào 瓶 píng 。 。
却 què 羡 xiàn 山 shān 僧 sēng 无 wú 一 yī 事 shì , , 日 rì 长 zhǎng 帘 lián 下 xià 自 zì 翻 fān 经 jīng 。 。
留山庵。宋代。王谌。遥山一望青如染,到得山边却不青。 松径有风常自扫,岩扉入夜不曾扃。 烧残柏子重添火,沽得村醪旋倒瓶。 却羡山僧无一事,日长帘下自翻经。