春 chūn 人 rén - - 王 wáng 令 lìng
春 chūn 人 rén 轻 qīng 飘 piāo 喜 xǐ 聚 jù 散 sàn , , 春 chūn 筵 yán 笑 xiào 长 cháng 白 bái 日 rì 短 duǎn 。 。
柳 liǔ 芽 yá 嚼 jué 雪 xuě 喷 pēn 尽 jǐn 寒 hán , , 桃 táo 花 huā 烧 shāo 风 fēng 作 zuò 春 chūn 暖 nuǎn 。 。
春 chūn 衣 yī 少 shào 年 nián 当 dāng 酒 jiǔ 歌 gē , , 起 qǐ 舞 wǔ 四 sì 顾 gù 以 yǐ 笑 xiào 和 hé 。 。
红 hóng 天 tiān 绿 lǜ 烂 làn 狂 kuáng 未 wèi 足 zú , , 春 chūn 更 gèng 不 bù 去 qù 将 jiāng 奈 nài 何 hé 。 。
春人。宋代。王令。春人轻飘喜聚散,春筵笑长白日短。 柳芽嚼雪喷尽寒,桃花烧风作春暖。 春衣少年当酒歌,起舞四顾以笑和。 红天绿烂狂未足,春更不去将奈何。