闻 wén 哭 kū - - 王 wáng 令 lìng
冬 dōng 温 wēn 春 chūn 疫 yì 早 zǎo , , 死 sǐ 者 zhě 晨 chén 满 mǎn 街 jiē 。 。
但 dàn 闻 wén 哭 kū 子 zi 悲 bēi , , 不 bù 闻 wén 哭 kū 母 mǔ 哀 āi 。 。
老 lǎo 慈 cí 爱 ài 益 yì 深 shēn , , 壮 zhuàng 刚 gāng 气 qì 则 zé 乖 guāi 。 。
嗜 shì 欲 yù 夺 duó 天 tiān 性 xìng , , 情 qíng 恩 ēn 占 zhàn 妻 qī 孩 hái 。 。
诗 shī 三 sān 百 bǎi 具 jù 存 cún , , 声 shēng 已 yǐ 亡 wáng 南 nán 陔 gāi 。 。
人 rén 情 qíng 古 gǔ 不 bù 美 měi , , 况 kuàng 复 fù 嗟 jiē 今 jīn 哉 zāi 。 。
闻哭。宋代。王令。冬温春疫早,死者晨满街。 但闻哭子悲,不闻哭母哀。 老慈爱益深,壮刚气则乖。 嗜欲夺天性,情恩占妻孩。 诗三百具存,声已亡南陔。 人情古不美,况复嗟今哉。