听 tīng 晓 xiǎo 鸟 niǎo - - 牛 niú 焘 dào
鼓 gǔ 吹 chuī 诗 shī 肠 cháng 最 zuì 有 yǒu 情 qíng , , 非 fēi 关 guān 得 dé 意 yì 自 zì 呼 hū 名 míng 。 。
喉 hóu 端 duān 应 yīng 律 lǜ 东 dōng 风 fēng 暖 nuǎn , , 林 lín 下 xià 栖 qī 踪 zōng 夜 yè 气 qì 清 qīng 。 。
丝 sī 竹 zhú 因 yīn 人 rén 嫌 xián 作 zuò 态 tài , , 文 wén 章 zhāng 似 shì 尔 ěr 善 shàn 和 hé 鸣 míng 。 。
人 rén 间 jiān 不 bù 觉 jué 韶 sháo 光 guāng 老 lǎo , , 园 yuán 柳 liǔ 依 yī 稀 xī 递 dì 变 biàn 声 shēng 。 。
听晓鸟。清代。牛焘。鼓吹诗肠最有情,非关得意自呼名。 喉端应律东风暖,林下栖踪夜气清。 丝竹因人嫌作态,文章似尔善和鸣。 人间不觉韶光老,园柳依稀递变声。