登 dēng 嵩 sōng 岳 yuè 绝 jué 顶 dǐng - - 王 wáng 紫 zǐ 绶 shòu
独 dú 倚 yǐ 中 zhōng 天 tiān 览 lǎn 大 dà 荒 huāng , , 西 xī 来 lái 秋 qiū 色 sè 更 gèng 苍 cāng 苍 cāng 。 。
日 rì 翻 fān 木 mù 叶 yè 红 hóng 千 qiān 顷 qǐng , , 雨 yǔ 过 guò 芙 fú 蓉 róng 翠 cuì 几 jǐ 行 xíng 。 。
玉 yù 女 nǚ 寒 hán 棂 líng 惟 wéi 皎 jiǎo 月 yuè , , 汉 hàn 皇 huáng 辇 niǎn 路 lù 满 mǎn 清 qīng 霜 shuāng 。 。
回 huí 看 kàn 磴 dèng 道 dào 深 shēn 无 wú 际 jì , , 转 zhuǎn 欲 yù 凌 líng 风 fēng 渡 dù 铁 tiě 梁 liáng 。 。
登嵩岳绝顶。清代。王紫绶。独倚中天览大荒,西来秋色更苍苍。 日翻木叶红千顷,雨过芙蓉翠几行。 玉女寒棂惟皎月,汉皇辇路满清霜。 回看磴道深无际,转欲凌风渡铁梁。