登 dēng 天 tiān 山 shān 绝 jué 顶 dǐng 其 qí 二 èr - - 方 fāng 士 shì 淦 gàn
拔 bá 地 dì 苍 cāng 松 sōng 几 jǐ 万 wàn 重 zhòng , , 凉 liáng 飙 biāo 吹 chuī 到 dào 白 bái 云 yún 峰 fēng 。 。
登 dēng 临 lín 欲 yù 放 fàng 乾 qián 坤 kūn 眼 yǎn , , 得 dé 句 jù 能 néng 消 xiāo 块 kuài 垒 lěi 胸 xiōng 。 。
石 shí 有 yǒu 灵 líng 碑 bēi 奠 diàn 风 fēng 雨 yǔ , , 山 shān 留 liú 古 gǔ 雪 xuě 守 shǒu 蛟 jiāo 龙 lóng 。 。
何 hé 当 dāng 尽 jǐn 挽 wǎn 西 xī 流 liú 水 shuǐ , , 开 kāi 遍 biàn 沙 shā 场 chǎng 好 hǎo 力 lì 农 nóng 。 。
登天山绝顶 其二。清代。方士淦。拔地苍松几万重,凉飙吹到白云峰。 登临欲放乾坤眼,得句能消块垒胸。 石有灵碑奠风雨,山留古雪守蛟龙。 何当尽挽西流水,开遍沙场好力农。