枯 kū 梅 méi 生 shēng 花 huā 和 hé 韵 yùn - - 毛 máo 奇 qí 龄 líng
横 héng 窗 chuāng 老 lǎo 干 gàn 久 jiǔ 嶙 lín 峋 xún , , 忽 hū 见 jiàn 幽 yōu 花 huā 刬 chǎn 地 dì 新 xīn 。 。
残 cán 藓 xiǎn 暗 àn 含 hán 红 hóng 蒂 dì 浅 qiǎn , , 枯 kū 苔 tái 生 shēng 绣 xiù 绿 lǜ 花 huā 匀 yún 。 。
湖 hú 山 shān 未 wèi 许 xǔ 归 guī 和 hé 靖 jìng , , 谷 gǔ 口 kǒu 还 hái 应 yīng 见 jiàn 子 zǐ 真 zhēn 。 。
纵 zòng 是 shì 东 dōng 风 fēng 能 néng 遍 biàn 物 wù , , 却 què 怜 lián 流 liú 滞 zhì 几 jǐ 经 jīng 春 chūn 。 。
枯梅生花和韵。清代。毛奇龄。横窗老干久嶙峋,忽见幽花刬地新。 残藓暗含红蒂浅,枯苔生绣绿花匀。 湖山未许归和靖,谷口还应见子真。 纵是东风能遍物,却怜流滞几经春。