秋 qiū 尽 jǐn 从 cóng 文 wén 山 shān 归 guī 过 guò 开 kāi 化 huà 禅 chán 院 yuàn - - 叶 yè 大 dà 庄 zhuāng
苇 wěi 白 bái 吹 chuī 花 huā 上 shàng 竹 zhú 林 lín , , 霜 shuāng 澄 chéng 湖 hú 水 shuǐ 夜 yè 寒 hán 深 shēn 。 。
乱 luàn 山 shān 遥 yáo 看 kàn 孤 gū 帆 fān 去 qù , , 野 yě 寺 sì 间 jiān 携 xié 短 duǎn 策 cè 寻 xún 。 。
农 nóng 歉 qiàn 稻 dào 香 xiāng 伤 shāng 夏 xià 潦 lǎo , , 僧 sēng 愆 qiān 茶 chá 话 huà 赏 shǎng 秋 qiū 阴 yīn 。 。
不 bù 烦 fán 俯 fǔ 仰 yǎng 论 lùn 陈 chén 迹 jī , , 繄 yī 记 jì 风 fēng 光 guāng 恰 qià 在 zài 心 xīn 。 。
秋尽从文山归过开化禅院。清代。叶大庄。苇白吹花上竹林,霜澄湖水夜寒深。 乱山遥看孤帆去,野寺间携短策寻。 农歉稻香伤夏潦,僧愆茶话赏秋阴。 不烦俯仰论陈迹,繄记风光恰在心。