同 tóng 周 zhōu 彦 yàn 升 shēng 广 guǎng 文 wén 渡 dù 汉 hàn 江 jiāng - - 吴 wú 保 bǎo 初 chū
蛾 é 眉 méi 见 jiàn 嫉 jí 已 yǐ 堪 kān 哀 āi , , 骏 jùn 骨 gǔ 成 chéng 灰 huī 复 fù 被 bèi 猜 cāi 。 。
短 duǎn 棹 zhào 空 kōng 横 héng 秋 qiū 水 shuǐ 阔 kuò , , 夕 xī 阳 yáng 还 hái 抱 bào 远 yuǎn 山 shān 来 lái 。 。
美 měi 人 rén 结 jié 束 shù 思 sī 临 lín 镜 jìng , , 贫 pín 女 nǚ 梳 shū 妆 zhuāng 耻 chǐ 自 zì 媒 méi 。 。
莫 mò 怪 guài 江 jiāng 流 liú 萦 yíng 九 jiǔ 曲 qǔ , , 愁 chóu 肠 cháng 宛 wǎn 转 zhuǎn 日 rì 千 qiān 回 huí 。 。
同周彦升广文渡汉江。清代。吴保初。蛾眉见嫉已堪哀,骏骨成灰复被猜。 短棹空横秋水阔,夕阳还抱远山来。 美人结束思临镜,贫女梳妆耻自媒。 莫怪江流萦九曲,愁肠宛转日千回。