为 wèi 史 shǐ 淑 shū 时 shí 悼 dào 亡 wáng 其 qí 四 sì - - 吴 wú 绮 qǐ
落 luò 叶 yè 哀 āi 蝉 chán 尽 jǐn 可 kě 伤 shāng , , 返 fǎn 魂 hún 何 hé 处 chǔ 访 fǎng 稠 chóu 桑 sāng 。 。
愁 chóu 如 rú 碧 bì 草 cǎo 初 chū 经 jīng 雨 yǔ , , 瘦 shòu 比 bǐ 黄 huáng 花 huā 竟 jìng 萎 wēi 霜 shuāng 。 。
多 duō 慧 huì 只 zhǐ 教 jiào 心 xīn 更 gèng 苦 kǔ , , 无 wú 才 cái 或 huò 得 dé 命 mìng 能 néng 长 zhǎng 。 。
袛 dī 今 jīn 灯 dēng 下 xià 多 duō 情 qíng 泪 lèi , , 犹 yóu 点 diǎn 安 ān 仁 rén 白 bái 练 liàn 裳 shang 。 。
为史淑时悼亡 其四。清代。吴绮。落叶哀蝉尽可伤,返魂何处访稠桑。 愁如碧草初经雨,瘦比黄花竟萎霜。 多慧只教心更苦,无才或得命能长。 袛今灯下多情泪,犹点安仁白练裳。