题 tí 奕 yì 先 xiān 伤 shāng 秋 qiū 赋 fù 后 hòu - - 吴 wú 绮 qǐ
蘼 mí 芜 wú 山 shān 下 xià 绿 lǜ 成 chéng 丛 cóng , , 团 tuán 扇 shàn 多 duō 情 qíng 事 shì 已 yǐ 空 kōng 。 。
神 shén 女 nǚ 飘 piāo 零 líng 辞 cí 夜 yè 月 yuè , , 故 gù 人 rén 憔 qiáo 悴 cuì 为 wèi 西 xī 风 fēng 。 。
芳 fāng 心 xīn 已 yǐ 逐 zhú 流 liú 莺 yīng 去 qù , , 薄 bó 命 mìng 徒 tú 怜 lián 换 huàn 马 mǎ 同 tóng 。 。
却 què 笑 xiào 相 xiàng 如 rú 真 zhēn 薄 bó 幸 xìng , , 茂 mào 陵 líng 容 róng 易 yì 别 bié 惊 jīng 鸿 hóng 。 。
题奕先伤秋赋后。清代。吴绮。蘼芜山下绿成丛,团扇多情事已空。 神女飘零辞夜月,故人憔悴为西风。 芳心已逐流莺去,薄命徒怜换马同。 却笑相如真薄幸,茂陵容易别惊鸿。