乡 xiāng 味 wèi - - 李 lǐ 光 guāng 庭 tíng
雪 xuě 泥 ní 鸿 hóng 爪 zhǎo 又 yòu 林 lín 亭 tíng , , 乡 xiāng 味 wèi 乡 xiāng 情 qíng 两 liǎng 不 bù 胜 shèng 。 。
春 chūn 到 dào 人 rén 间 jiān 苏 sū 草 cǎo 木 mù , , 老 lǎo 知 zhī 时 shí 务 wù 谅 liàng 亲 qīn 朋 péng 。 。
视 shì 余 yú 如 rú 客 kè 聊 liáo 凭 píng 尔 ěr , , 谓 wèi 我 wǒ 因 yīn 人 rén 却 què 未 wèi 曾 zēng 。 。
柳 liǔ 下 xià 襟 jīn 期 qī 师 shī 百 bǎi 世 shì , , 何 hé 尝 cháng 风 fēng 骨 gǔ 损 sǔn 崚 léng 嶒 céng 。 。
乡味。清代。李光庭。雪泥鸿爪又林亭,乡味乡情两不胜。 春到人间苏草木,老知时务谅亲朋。 视余如客聊凭尔,谓我因人却未曾。 柳下襟期师百世,何尝风骨损崚嶒。