泊 pō 石 shí 湖 hú 有 yǒu 怀 huái - - 汪 wāng 琬 wǎn
江 jiāng 风 fēng 逗 dòu 馀 yú 凉 liáng , , 辍 chuò 棹 zhào 自 zì 成 chéng 赏 shǎng 。 。
谷 gǔ 口 kǒu 霞 xiá 已 yǐ 开 kāi , , 洲 zhōu 心 xīn 月 yuè 初 chū 上 shàng 。 。
遥 yáo 闻 wén 欸 ǎi 乃 nǎi 曲 qū , , 知 zhī 是 shì 渔 yú 人 rén 唱 chàng 。 。
独 dú 树 shù 影 yǐng 萧 xiāo 条 tiáo , , 孤 gū 鸿 hóng 色 sè 惆 chóu 怅 chàng 。 。
不 bú 见 jiàn 故 gù 人 rén 来 lái , , 时 shí 向 xiàng 烟 yān 中 zhōng 望 wàng 。 。
泊石湖有怀。清代。汪琬。江风逗馀凉,辍棹自成赏。 谷口霞已开,洲心月初上。 遥闻欸乃曲,知是渔人唱。 独树影萧条,孤鸿色惆怅。 不见故人来,时向烟中望。