偕 xié 门 mén 人 rén 拉 lā 咸 xián 中 zhōng 听 tīng 响 xiǎng 泉 quán - - 汪 wāng 琬 wǎn
红 hóng 糁 sǎn 青 qīng 梢 shāo 渐 jiàn 满 mǎn 林 lín , , 偶 ǒu 逢 féng 佳 jiā 处 chù 便 biàn 登 dēng 临 lín 。 。
懒 lǎn 从 cóng 东 dōng 阁 gé 观 guān 奇 qí 士 shì , , 喜 xǐ 向 xiàng 南 nán 村 cūn 乐 lè 素 sù 心 xīn 。 。
怪 guài 石 shí 染 rǎn 成 chéng 烟 yān 霭 ǎi 色 sè , , 乱 luàn 泉 quán 流 liú 出 chū 佩 pèi 环 huán 音 yīn 。 。
垞 chá 中 zhòng 风 fēng 物 wù 皆 jiē 幽 yōu 绝 jué , , 始 shǐ 信 xìn 山 shān 栖 qī 不 bù 厌 yàn 深 shēn 。 。
偕门人拉咸中听响泉。清代。汪琬。红糁青梢渐满林,偶逢佳处便登临。 懒从东阁观奇士,喜向南村乐素心。 怪石染成烟霭色,乱泉流出佩环音。 垞中风物皆幽绝,始信山栖不厌深。