赋 fù 得 dé 宫 gōng 人 rén 入 rù 道 dào 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 汪 wāng 琬 wǎn
翻 fān 因 yīn 薄 bó 命 mìng 爱 ài 长 cháng 生 shēng , , 羽 yǔ 氅 chǎng 云 yún 冠 guān 再 zài 拜 bài 行 xíng 。 。
曾 céng 被 bèi 玉 yù 皇 huáng 教 jiào 按 àn 曲 qū , , 忽 hū 随 suí 金 jīn 母 mǔ 学 xué 吹 chuī 笙 shēng 。 。
颜 yán 逢 féng 炼 liàn 液 yè 重 zhòng 疑 yí 艳 yàn , , 身 shēn 为 wéi 持 chí 斋 zhāi 转 zhuǎn 觉 jué 轻 qīng 。 。
从 cóng 此 cǐ 幽 yōu 栖 qī 如 rú 野 yě 鹤 hè , , 万 wàn 年 nián 枝 zhī 上 shàng 月 yuè 空 kōng 明 míng 。 。
赋得宫人入道二首 其一。清代。汪琬。翻因薄命爱长生,羽氅云冠再拜行。 曾被玉皇教按曲,忽随金母学吹笙。 颜逢炼液重疑艳,身为持斋转觉轻。 从此幽栖如野鹤,万年枝上月空明。