梅 méi 杖 zhàng - - 谢 xiè 宗 zōng 可 kě
紫 zǐ 玉 yù 槎 chá 牙 yá 蚀 shí 藓 xiǎn 痕 hén , , 黄 huáng 昏 hūn 扶 fú 醉 zuì 倍 bèi 精 jīng 神 shén 。 。
一 yī 枝 zhī 冷 lěng 曳 yè 孤 gū 山 shān 雪 xuě , , 七 qī 尺 chǐ 横 héng 拖 tuō 庾 yǔ 岭 lǐng 春 chūn 。 。
江 jiāng 路 lù 策 cè 云 yún 香 xiāng 在 zài 手 shǒu , , 溪 xī 桥 qiáo 挑 tiāo 月 yuè 影 yǐng 随 suí 人 rén 。 。
归 guī 来 lái 却 què 笑 xiào 林 lín 和 hé 靖 jìng , , 还 hái 现 xiàn 堂 táng 中 zhōng 上 shàng 座 zuò 身 shēn 。 。
梅杖。元代。谢宗可。紫玉槎牙蚀藓痕,黄昏扶醉倍精神。 一枝冷曳孤山雪,七尺横拖庾岭春。 江路策云香在手,溪桥挑月影随人。 归来却笑林和靖,还现堂中上座身。