松 sōng 枝 zhī 火 huǒ - - 谢 xiè 宗 zōng 可 kě
藓 xiǎn 骨 gǔ 谁 shuí 教 jiào 劫 jié 火 huǒ 侵 qīn , , 欲 yù 将 jiāng 春 chūn 意 yì 破 pò 穷 qióng 阴 yīn 。 。
鳞 lín 髯 rán 光 guāng 动 dòng 红 hóng 云 yún 起 qǐ , , 膏 gāo 液 yè 香 xiāng 融 róng 紫 zǐ 雾 wù 深 shēn 。 。
馀 yú 烬 jìn 尚 shàng 留 liú 霜 shuāng 后 hòu 节 jié , , 死 sǐ 灰 huī 难 nán 灭 miè 岁 suì 寒 hán 心 xīn 。 。
有 yǒu 时 shí 焰 yàn 起 qǐ 随 suí 风 fēng 转 zhuǎn , , 犹 yóu 是 shì 苍 cāng 龙 lóng 涧 jiàn 底 dǐ 吟 yín 。 。
松枝火。元代。谢宗可。藓骨谁教劫火侵,欲将春意破穷阴。 鳞髯光动红云起,膏液香融紫雾深。 馀烬尚留霜后节,死灰难灭岁寒心。 有时焰起随风转,犹是苍龙涧底吟。