春 chūn 日 rì 偶 ǒu 成 chéng 兼 jiān 示 shì 大 dà 儿 ér - - 金 jīn 墀 chí
催 cuī 花 huā 雨 yǔ 歇 xiē 晓 xiǎo 风 fēng 轻 qīng , , 闲 xián 坐 zuò 欣 xīn 看 kàn 笔 bǐ 墨 mò 精 jīng 。 。
装 zhuāng 点 diǎn 繁 fán 华 huá 春 chūn 作 zuò 主 zhǔ , , 辨 biàn 论 lùn 好 hǎo 丑 chǒu 镜 jìng 无 wú 情 qíng 。 。
不 bù 妨 fáng 诗 shī 自 zì 聪 cōng 明 míng 得 dé , , 莫 mò 使 shǐ 名 míng 从 cóng 侥 jiǎo 幸 xìng 成 chéng 。 。
为 wèi 怯 qiè 嫩 nèn 寒 hán 帘 lián 半 bàn 卷 juǎn , , 隔 gé 窗 chuāng 时 shí 听 tīng 鸟 niǎo 声 shēng 声 shēng 。 。
春日偶成兼示大儿。清代。金墀。催花雨歇晓风轻,闲坐欣看笔墨精。 装点繁华春作主,辨论好丑镜无情。 不妨诗自聪明得,莫使名从侥幸成。 为怯嫩寒帘半卷,隔窗时听鸟声声。