登 dēng 园 yuán 亭 tíng 感 gǎn 赋 fù - - 俞 yú 明 míng 震 zhèn
一 yī 片 piàn 伤 shāng 心 xīn 万 wàn 柳 liǔ 丝 sī , , 晚 wǎn 晴 qíng 新 xīn 绿 lǜ 上 shàng 须 xū 眉 méi 。 。
醉 zuì 看 kàn 残 cán 日 rì 悠 yōu 悠 yōu 下 xià , , 坐 zuò 听 tīng 呜 wū 蝉 chán 悄 qiāo 悄 qiāo 悲 bēi 。 。
花 huā 底 dǐ 炎 yán 凉 liáng 俱 jù 有 yǒu 味 wèi , , 眼 yǎn 中 zhōng 陵 líng 谷 gǔ 更 gèng 何 hé 思 sī 。 。
从 cóng 今 jīn 记 jì 取 qǔ 苏 sū 龛 kān 句 jù , , 忍 rěn 泪 lèi 看 kàn 天 tiān 到 dào 几 jǐ 时 shí 。 。
登园亭感赋。清代。俞明震。一片伤心万柳丝,晚晴新绿上须眉。 醉看残日悠悠下,坐听呜蝉悄悄悲。 花底炎凉俱有味,眼中陵谷更何思。 从今记取苏龛句,忍泪看天到几时。