山 shān 上 shàng 树 shù - - 于 yú 武 wǔ 陵 líng
日 rì 暖 nuǎn 上 shàng 山 shān 路 lù , , 鸟 niǎo 啼 tí 知 zhī 已 yǐ 春 chūn 。 。
忽 hū 逢 féng 幽 yōu 隐 yǐn 处 chǔ , , 如 rú 见 jiàn 独 dú 醒 xǐng 人 rén 。 。
石 shí 冷 lěng 开 kāi 常 cháng 晚 wǎn , , 风 fēng 多 duō 落 luò 亦 yì 频 pín 。 。
樵 qiáo 夫 fū 应 yīng 不 bù 识 shí , , 岁 suì 久 jiǔ 伐 fá 为 wèi 薪 xīn 。 。
山上树。唐代。于武陵。日暖上山路,鸟啼知已春。 忽逢幽隐处,如见独醒人。 石冷开常晚,风多落亦频。 樵夫应不识,岁久伐为薪。