蒙 měng 山 shān 道 dào 中 zhōng - - 洪 hóng 升 shēng
乱 luàn 石 shí 绕 rào 东 dōng 蒙 méng , , 崎 qí 岖 qū 古 gǔ 道 dào 通 tōng 。 。
一 yī 身 shēn 千 qiān 里 lǐ 外 wài , , 匹 pǐ 马 mǎ 万 wàn 山 shān 中 zhōng 。 。
密 mì 树 shù 遥 yáo 遮 zhē 日 rì , , 轻 qīng 花 huā 细 xì 逐 zhú 风 fēng 。 。
望 wàng 云 yún 双 shuāng 泪 lèi 落 luò , , 岂 qǐ 是 shì 为 wèi 途 tú 穷 qióng 。 。
蒙山道中。清代。洪升。乱石绕东蒙,崎岖古道通。 一身千里外,匹马万山中。 密树遥遮日,轻花细逐风。 望云双泪落,岂是为途穷。