大 dà 山 shān 顶 dǐng - - 洪 hóng 亮 liàng 吉 jí
山 shān 顶 dǐng 树 shù , , 树 shù 杪 miǎo 人 rén , , 树 shù 底 dǐ 历 lì 历 lì 吹 chuī 轻 qīng 尘 chén 。 。
回 huí 头 tóu 人 rén 复 fù 出 chū 树 shù 底 dǐ , , 树 shù 上 shàng 棱 léng 棱 léng 一 yī 山 shān 起 qǐ 。 。
危 wēi 涂 tú 似 shì 却 què 反 fǎn 得 dé 前 qián , , 要 yào 在 zài 绝 jué 地 dì 方 fāng 通 tōng 天 tiān 。 。
抛 pāo 书 shū 莫 mò 关 guān 无 wú 心 xīn 得 dé , , 几 jǐ 日 rì 山 shān 行 xíng 增 zēng 学 xué 识 shí 。 。
大山顶。清代。洪亮吉。山顶树,树杪人,树底历历吹轻尘。 回头人复出树底,树上棱棱一山起。 危涂似却反得前,要在绝地方通天。 抛书莫关无心得,几日山行增学识。