慰 wèi 词 cí - - 孙 sūn 原 yuán 湘 xiāng
回 huí 廊 láng 一 yī 角 jiǎo 海 hǎi 棠 táng 阴 yīn , , 罥 juàn 住 zhù 低 dī 枝 zhī 碧 bì 玉 yù 簪 zān 。 。
险 xiǎn 计 jì 极 jí 欢 huān 惟 wéi 握 wò 手 shǒu , , 惊 jīng 魂 hún 无 wú 泪 lèi 更 gèng 伤 shāng 心 xīn 。 。
耐 nài 烦 fán 莫 mò 废 fèi 磨 mó 针 zhēn 铁 tiě , , 剖 pōu 誓 shì 休 xiū 忘 wàng 约 yuē 指 zhǐ 金 jīn 。 。
记 jì 取 qǔ 博 bó 山 shān 炉 lú 内 nèi 火 huǒ , , 百 bǎi 年 nián 温 wēn 暖 nuǎn 要 yào 如 rú 今 jīn 。 。
慰词。清代。孙原湘。回廊一角海棠阴,罥住低枝碧玉簪。 险计极欢惟握手,惊魂无泪更伤心。 耐烦莫废磨针铁,剖誓休忘约指金。 记取博山炉内火,百年温暖要如今。