登 dēng 放 fàng 鹤 hè 亭 tíng 同 tóng 似 shì 荀 xún - - 孙 sūn 云 yún 锦 jǐn
亭 tíng 前 qián 双 shuāng 屐 jī 云 yún 俱 jù 飞 fēi , , 亭 tíng 下 xià 孤 gū 城 chéng 山 shān 四 sì 围 wéi 。 。
近 jìn 岫 xiù 渐 jiàn 低 dī 远 yuǎn 岫 xiù 出 chū , , 杏 xìng 花 huā 净 jìng 尽 jìn 桃 táo 花 huā 稀 xī 。 。
荒 huāng 荒 huāng 斜 xié 日 rì 下 xià 林 lín 角 jiǎo , , 习 xí 习 xí 好 hǎo 风 fēng 吹 chuī 客 kè 衣 yī 。 。
间 jiān 绕 rào 颓 tuí 垣 yuán 读 dú 断 duàn 碣 jié , , 古 gǔ 人 rén 如 rú 作 zuò 吾 wú 谁 shuí 归 guī 。 。
登放鹤亭同似荀。清代。孙云锦。亭前双屐云俱飞,亭下孤城山四围。 近岫渐低远岫出,杏花净尽桃花稀。 荒荒斜日下林角,习习好风吹客衣。 间绕颓垣读断碣,古人如作吾谁归。