江 jiāng 行 xíng 寄 jì 张 zhāng 舍 shè 人 rén - - 灵 líng 一 yī
客 kè 程 chéng 终 zhōng 日 rì 风 fēng 尘 chén 苦 kǔ , , 蓬 péng 转 zhuǎn 还 huán 家 jiā 未 wèi 有 yǒu 期 qī 。 。
林 lín 色 sè 晓 xiǎo 分 fēn 残 cán 雪 xuě 后 hòu , , 角 jiǎo 声 shēng 寒 hán 奏 zòu 落 luò 帆 fān 时 shí 。 。
月 yuè 高 gāo 星 xīng 使 shǐ 东 dōng 看 kàn 远 yuǎn , , 云 yún 破 pò 霜 shuāng 鸿 hóng 北 běi 度 dù 迟 chí 。 。
流 liú 荡 dàng 此 cǐ 心 xīn 难 nán 共 gòng 说 shuō , , 千 qiān 峰 fēng 澄 chéng 霁 jì 隔 gé 琼 qióng 枝 zhī 。 。
江行寄张舍人。唐代。灵一。客程终日风尘苦,蓬转还家未有期。 林色晓分残雪后,角声寒奏落帆时。 月高星使东看远,云破霜鸿北度迟。 流荡此心难共说,千峰澄霁隔琼枝。