赋 fù 得 dé 闻 wén 晓 xiǎo 莺 yīng - - 惟 wéi 审 shěn
卷 juàn 帘 lián 清 qīng 梦 mèng 后 hòu , , 芳 fāng 树 shù 引 yǐn 流 liú 莺 yīng 。 。
隔 gé 叶 yè 传 chuán 春 chūn 意 yì , , 穿 chuān 花 huā 送 sòng 晓 xiǎo 声 shēng 。 。
未 wèi 调 diào 云 yún 路 lù 翼 yì , , 空 kōng 负 fù 桂 guì 枝 zhī 情 qíng 。 。
莫 mò 尽 jǐn 关 guān 关 guān 兴 xìng , , 羁 jī 愁 chóu 正 zhèng 厌 yàn 生 shēng 。 。
赋得闻晓莺。唐代。惟审。卷帘清梦后,芳树引流莺。 隔叶传春意,穿花送晓声。 未调云路翼,空负桂枝情。 莫尽关关兴,羁愁正厌生。