听 tīng 素 sù 法 fǎ 师 shī 讲 jiǎng 法 fǎ 华 huá 经 jīng - - 皎 jiǎo 然 rán
法 fǎ 子 zǐ 出 chū 西 xī 秦 qín , , 名 míng 齐 qí 漆 qī 道 dào 人 rén 。 。
才 cái 敷 fū 药 yào 草 cǎo 义 yì , , 便 biàn 见 jiàn 雪 xuě 山 shān 春 chūn 。 。
护 hù 讲 jiǎng 龙 lóng 来 lái 远 yuǎn , , 闻 wén 经 jīng 鹤 hè 下 xià 频 pín 。 。
应 yīng 机 jī 如 rú 一 yī 雨 yǔ , , 谁 shuí 不 bù 涤 dí 心 xīn 尘 chén 。 。
听素法师讲法华经。唐代。皎然。法子出西秦,名齐漆道人。 才敷药草义,便见雪山春。 护讲龙来远,闻经鹤下频。 应机如一雨,谁不涤心尘。