江 jiāng 上 shàng 风 fēng - - 皎 jiǎo 然 rán
江 jiāng 风 fēng 西 xī 复 fù 东 dōng , , 飘 piāo 暴 bào 忽 hū 何 hé 穷 qióng 。 。 初 chū 生 shēng 虚 xū 无 wú 际 jì , , 稍 shāo 起 qǐ 荡 dàng 漾 yàng 中 zhōng 。 。
应 yīng 吹 chuī 夏 xià 口 kǒu 樯 qiáng 竿 gān 折 zhé , , 定 dìng 蹙 cù 湓 pén 城 chéng 浪 làng 花 huā 咽 yàn 。 。 今 jīn 朝 zhāo 莫 mò 怪 guài 沙 shā 岸 àn 明 míng , , 昨 zuó 夜 yè 声 shēng 狂 kuáng 卷 juǎn 成 chéng 雪 xuě 。 。
江上风。唐代。皎然。江风西复东,飘暴忽何穷。初生虚无际,稍起荡漾中。 应吹夏口樯竿折,定蹙湓城浪花咽。今朝莫怪沙岸明,昨夜声狂卷成雪。