客 kè 邸 dǐ 偶 ǒu 成 chéng 和 hé 宗 zōng 友 yǒu 石 shí 明 míng 经 jīng 韵 yùn - - 曹 cáo 俊 jùn
客 kè 况 kuàng 偏 piān 同 tóng 范 fàn 叔 shū 寒 hán , , 几 jǐ 多 duō 心 xīn 事 shì 上 shàng 眉 méi 端 duān 。 。
歌 gē 堪 kān 当 dāng 哭 kū 狂 kuáng 何 hé 惜 xī , , 酒 jiǔ 果 guǒ 浇 jiāo 愁 chóu 醉 zuì 也 yě 拚 pàn 。 。
朋 péng 辈 bèi 飘 piāo 零 líng 知 zhī 己 jǐ 少 shǎo , , 异 yì 乡 xiāng 沦 lún 落 luò 告 gào 人 rén 难 nán 。 。
惓 quán 怀 huái 故 gù 国 guó 成 chéng 灰 huī 烬 jìn , , 锦 jǐn 绣 xiù 江 jiāng 山 shān 梦 mèng 里 lǐ 看 kàn 。 。
客邸偶成和宗友石明经韵。清代。曹俊。客况偏同范叔寒,几多心事上眉端。 歌堪当哭狂何惜,酒果浇愁醉也拚。 朋辈飘零知己少,异乡沦落告人难。 惓怀故国成灰烬,锦绣江山梦里看。