冬 dōng 柳 liǔ 次 cì 渔 yú 洋 yáng 山 shān 人 rén 秋 qiū 柳 liǔ 韵 yùn 四 sì 首 shǒu - - 曹 cáo 家 jiā 达 dá
膏 gāo 沐 mù 青 qīng 丝 sī 剧 jù 可 kě 怜 lián , , 为 wèi 谁 shuí 消 xiāo 瘦 shòu 剩 shèng 荒 huāng 烟 yān 。 。
未 wèi 应 yīng 南 nán 国 guó 春 chūn 常 cháng 在 zài , , 自 zì 别 bié 西 xī 风 fēng 力 lì 更 gèng 绵 mián 。 。
大 dà 好 hǎo 光 guāng 阴 yīn 思 sī 去 qù 日 rì , , 再 zài 逢 féng 华 huá 茂 mào 定 dìng 明 míng 年 nián 。 。
姑 gū 苏 sū 台 tái 略 lüè 垂 chuí 垂 chuí 树 shù , , 每 měi 忆 yì 飞 fēi 花 huā 落 luò 酒 jiǔ 边 biān 。 。
冬柳次渔洋山人秋柳韵四首。清代。曹家达。膏沐青丝剧可怜,为谁消瘦剩荒烟。 未应南国春常在,自别西风力更绵。 大好光阴思去日,再逢华茂定明年。 姑苏台略垂垂树,每忆飞花落酒边。