画 huà 梅 méi 为 wèi 陆 lù 简 jiǎn 敬 jìng - - 曹 cáo 家 jiā 达 dá
空 kōng 山 shān 寂 jì 历 lì 苦 kǔ 延 yán 伫 zhù , , 千 qiān 年 nián 老 lǎo 鹤 hè 作 zuò 人 rén 语 yǔ 。 。 仙 xiān 人 rén 不 bù 来 lái 生 shēng 白 bái 晓 xiǎo , , 天 tiān 光 guāng 梦 mèng 影 yǐng 堕 duò 烟 yān 渚 zhǔ 。 。
似 shì 闻 wén 踪 zōng 迹 jī 寄 jì 幽 yōu 崖 yá , , 欲 yù 往 wǎng 从 cóng 之 zhī 无 wú 处 chǔ 所 suǒ 。 。 瑶 yáo 华 huá 散 sàn 下 xià 青 qīng 云 yún 端 duān 。 。
一 yī 声 shēng 白 bái 纻 zhù 春 chūn 灯 dēng 寒 hán 。 。
画梅为陆简敬。清代。曹家达。空山寂历苦延伫,千年老鹤作人语。仙人不来生白晓,天光梦影堕烟渚。 似闻踪迹寄幽崖,欲往从之无处所。瑶华散下青云端。 一声白纻春灯寒。