画 huà 松 sōng - - 元 yuán 稹 zhěn
张 zhāng 璪 zǎo 画 huà 古 gǔ 松 sōng , , 往 wǎng 往 wǎng 得 de 神 shén 骨 gǔ 。 。
翠 cuì 帚 zhǒu 扫 sǎo 春 chūn 风 fēng , , 枯 kū 龙 lóng 戛 jiá 寒 hán 月 yuè 。 。
流 liú 传 chuán 画 huà 师 shī 辈 bèi , , 奇 qí 态 tài 尽 jǐn 埋 mái 没 mò 。 。
纤 xiān 枝 zhī 无 wú 萧 xiāo 洒 sǎ , , 顽 wán 干 gàn 空 kōng 突 tū 兀 wù 。 。
乃 nǎi 悟 wù 埃 āi 尘 chén 心 xīn , , 难 nán 状 zhuàng 烟 yān 霄 xiāo 质 zhì 。 。
我 wǒ 去 qù 淅 xī 阳 yáng 山 shān , , 深 shēn 山 shān 看 kàn 真 zhēn 物 wù 。 。
画松。唐代。元稹。张璪画古松,往往得神骨。 翠帚扫春风,枯龙戛寒月。 流传画师辈,奇态尽埋没。 纤枝无萧洒,顽干空突兀。 乃悟埃尘心,难状烟霄质。 我去淅阳山,深山看真物。