重 chóng 阳 yáng 后 hòu 二 èr 日 rì 送 sòng 黄 huáng 西 xī 圃 pǔ 东 dōng 航 háng - - 许 xǔ 南 nán 英 yīng
酒 jiǔ 赋 fù 琴 qín 歌 gē 已 yǐ 十 shí 旬 xún , , 喜 xǐ 君 jūn 烂 làn 熳 màn 见 jiàn 天 tiān 真 zhēn 。 。
文 wén 章 zhāng 天 tiān 地 dì 皆 jiē 秋 qiū 气 qì , , 品 pǐn 格 gé 江 jiāng 湖 hú 一 yī 散 sǎn 人 rén 。 。
再 zài 策 cè 鳌 áo 头 tóu 高 gāo 濯 zhuó 足 zú , , 莫 mò 留 liú 鹿 lù 耳 ěr 困 kùn 吟 yín 身 shēn ! !
布 bù 帆 fān 无 wú 恙 yàng 西 xī 风 fēng 紧 jǐn , , 君 jūn 向 xiàng 蜓 tíng 洲 zhōu 我 wǒ 鹭 lù 津 jīn 。 。
重阳后二日送黄西圃东航。清代。许南英。酒赋琴歌已十旬,喜君烂熳见天真。 文章天地皆秋气,品格江湖一散人。 再策鳌头高濯足,莫留鹿耳困吟身! 布帆无恙西风紧,君向蜓洲我鹭津。