霜 shuāng 钟 zhōng - - 许 xǔ 南 nán 英 yīng
星 xīng 河 hé 暂 zàn 落 luò 夜 yè 漫 màn 漫 màn , , 霜 shuāng 影 yǐng 凄 qī 迷 mí 月 yuè 影 yǐng 残 cán 。 。
远 yuǎn 籁 lài 似 shì 传 chuán 青 qīng 女 nǚ 信 xìn , , 清 qīng 音 yīn 微 wēi 度 dù 梵 fàn 王 wáng 坛 tán 。 。
鸟 niǎo 啼 tí 断 duàn 续 xù 冰 bīng 华 huá 冷 lěng , , 鹤 hè 梦 mèng 回 huí 旋 xuán 曙 shǔ 色 sè 寒 hán 。 。
拥 yōng 被 bèi 苦 kǔ 吟 yín 如 rú 入 rù 定 dìng , , 静 jìng 听 tīng 一 yī 百 bǎi 八 bā 声 shēng 团 tuán 。 。
霜钟。清代。许南英。星河暂落夜漫漫,霜影凄迷月影残。 远籁似传青女信,清音微度梵王坛。 鸟啼断续冰华冷,鹤梦回旋曙色寒。 拥被苦吟如入定,静听一百八声团。