胡 hú 中 zhōng 丞 chéng 早 zǎo 梅 méi - - 方 fāng 干 gàn
不 bù 独 dú 闲 xián 花 huā 不 bù 共 gòng 时 shí , , 一 yī 株 zhū 寒 hán 艳 yàn 尚 shàng 参 cēn 差 cī 。 。
凌 líng 晨 chén 未 wèi 喷 pēn 含 hán 霜 shuāng 朵 duǒ , , 应 yīng 候 hòu 先 xiān 开 kāi 亚 yà 水 shuǐ 枝 zhī 。 。
芬 fēn 郁 yù 合 hé 将 jiāng 兰 lán 并 bìng 茂 mào , , 凝 níng 明 míng 应 yīng 与 yǔ 雪 xuě 相 xiāng 宜 yí 。 。
谢 xiè 公 gōng 吟 yín 赏 shǎng 愁 chóu 飘 piāo 落 luò , , 可 kě 得 dé 更 gèng 拈 niān 长 cháng 笛 dí 吹 chuī 。 。
胡中丞早梅。唐代。方干。不独闲花不共时,一株寒艳尚参差。 凌晨未喷含霜朵,应候先开亚水枝。 芬郁合将兰并茂,凝明应与雪相宜。 谢公吟赏愁飘落,可得更拈长笛吹。