寿 shòu 节 jié 庵 ān 师 shī - - 曾 céng 习 xí 经 jīng
品 pǐn 目 mù 寒 hán 松 sōng 天 tiān 语 yǔ 忧 yōu , , 遂 suì 良 liáng 须 xū 鬓 bìn 照 zhào 千 qiān 秋 qiū 。 。
手 shǒu 栽 zāi 陵 líng 树 shù 成 chéng 新 xīn 荫 yīn , , 想 xiǎng 对 duì 薰 xūn 弦 xián 散 sàn 郁 yù 忧 yōu 。 。
绝 jué 世 shì 明 míng 姿 zī 韬 tāo 未 wèi 得 dé , , 中 zhòng 朝 cháo 儒 rú 效 xiào 仅 jǐn 能 néng 收 shōu 。 。
七 qī 旬 xún 太 tài 保 bǎo 方 fāng 承 chéng 赐 cì , , 同 tóng 向 xiàng 耆 qí 阴 yīn 社 shè 里 lǐ 游 yóu 。 。
寿节庵师。清代。曾习经。品目寒松天语忧,遂良须鬓照千秋。 手栽陵树成新荫,想对薰弦散郁忧。 绝世明姿韬未得,中朝儒效仅能收。 七旬太保方承赐,同向耆阴社里游。