送 sòng 汪 wāng 子 zǐ 贤 xián 休 xiū 宁 níng - - 曾 céng 习 xí 经 jīng
桑 sāng 田 tián 沧 cāng 海 hǎi 人 rén 间 jiān 世 shì , , 白 bái 岳 yuè 黄 huáng 山 shān 归 guī 去 qù 来 lái 。 。
谡 sù 谡 sù 涧 jiàn 松 sōng 原 yuán 绝 jué 垢 gòu , , 青 qīng 青 qīng 陵 líng 麦 mài 故 gù 含 hán 哀 āi 。 。
久 jiǔ 经 jīng 丧 sāng 乱 luàn 添 tiān 霜 shuāng 鬓 bìn , , 暂 zàn 卷 juǎn 苍 cāng 茫 máng 入 rù 酒 jiǔ 杯 bēi 。 。
离 lí 别 bié 寻 xún 常 cháng 无 wú 可 kě 说 shuō , , 但 dàn 勤 qín 书 shū 札 zhá 得 dé 亲 qīn 开 kāi 。 。
送汪子贤休宁。清代。曾习经。桑田沧海人间世,白岳黄山归去来。 谡谡涧松原绝垢,青青陵麦故含哀。 久经丧乱添霜鬓,暂卷苍茫入酒杯。 离别寻常无可说,但勤书札得亲开。