崇 chóng 效 xiào 寺 sì 牡 mǔ 丹 dān 花 huā 开 kāi 后 hòu 作 zuò - - 曾 céng 习 xí 经 jīng
怅 chàng 卧 wò 春 chūn 归 guī 十 shí 日 rì 阴 yīn , , 落 luò 花 huā 台 tái 殿 diàn 更 gèng 清 qīng 深 shēn 。 。
被 bèi 栏 lán 碧 bì 叶 yè 如 rú 相 xiāng 语 yǔ , , 辞 cí 世 shì 青 qīng 鸾 luán 不 bù 可 kě 寻 xún 。 。
物 wù 外 wài 精 jīng 蓝 lán 谁 shuí 舍 shě 宅 zhái , , 乱 luàn 馀 yú 恶 è 竹 zhú 又 yòu 成 chéng 林 lín 。 。
迷 mí 阳 yáng 却 què 曲 qū 饶 ráo 忧 yōu 患 huàn , , 那 nà 得 de 端 duān 居 jū 长 zhǎng 道 dào 心 xīn 。 。
崇效寺牡丹花开后作。清代。曾习经。怅卧春归十日阴,落花台殿更清深。 被栏碧叶如相语,辞世青鸾不可寻。 物外精蓝谁舍宅,乱馀恶竹又成林。 迷阳却曲饶忧患,那得端居长道心。