琴 qín - - 王 wáng 昌 chāng 龄 líng
孤 gū 桐 tóng 秘 mì 虚 xū 鸣 míng , , 朴 pǔ 素 sù 传 chuán 幽 yōu 真 zhēn 。 。
仿 fǎng 佛 fú 弦 xián 指 zhǐ 外 wài , , 遂 suì 见 jiàn 初 chū 古 gǔ 人 rén 。 。
意 yì 远 yuǎn 风 fēng 雪 xuě 苦 kǔ , , 时 shí 来 lái 江 jiāng 山 shān 春 chūn 。 。
高 gāo 宴 yàn 未 wèi 终 zhōng 曲 qū , , 谁 shuí 能 néng 辨 biàn 经 jīng 纶 lún 。 。
琴。唐代。王昌龄。孤桐秘虚鸣,朴素传幽真。 仿佛弦指外,遂见初古人。 意远风雪苦,时来江山春。 高宴未终曲,谁能辨经纶。