春 chūn 日 rì 自 zì 感 gǎn - - 费 fèi 墨 mò 娟 juān
韶 sháo 光 guāng 荏 rěn 苒 rǎn 又 yòu 经 jīng 过 guò , , 顾 gù 我 wǒ 依 yī 然 rán 可 kě 奈 nài 何 hé ? ?
一 yī 世 shì 盛 shèng 衰 shuāi 原 yuán 梦 mèng 幻 huàn , , 此 cǐ 生 shēng 意 yì 气 qì 已 yǐ 消 xiāo 磨 mó 。 。
啼 tí 残 cán 杜 dù 宇 yǔ 愁 chóu 春 chūn 去 qù , , 落 luò 尽 jǐn 棠 táng 梨 lí 厌 yàn 雨 yǔ 多 duō 。 。
常 cháng 叹 tàn 深 shēn 闺 guī 同 tóng 调 diào 少 shǎo , , 几 jǐ 回 huí 遣 qiǎn 闷 mèn 自 zì 吟 yín 哦 é 。 。
春日自感。清代。费墨娟。韶光荏苒又经过,顾我依然可奈何? 一世盛衰原梦幻,此生意气已消磨。 啼残杜宇愁春去,落尽棠梨厌雨多。 常叹深闺同调少,几回遣闷自吟哦。