春 chūn 尽 jǐn 日 rì 园 yuán 坐 zuò 成 chéng 吟 yín - - 黄 huáng 节 jié
独 dú 来 lái 亭 tíng 榭 xiè 晚 wǎn 苍 cāng 苍 cāng , , 渐 jiàn 见 jiàn 游 yóu 人 rén 归 guī 径 jìng 忙 máng 。 。
林 lín 鸟 niǎo 静 jìng 能 néng 窥 kuī 客 kè 坐 zuò , , 野 yě 花 huā 长 zhǎng 欲 yù 过 guò 春 chūn 桑 sāng 。 。
天 tiān 时 shí 物 wù 态 tài 真 zhēn 何 hé 极 jí , , 世 shì 事 shì 身 shēn 谋 móu 早 zǎo 已 yǐ 详 xiáng 。 。
闲 xián 里 lǐ 一 yī 诗 shī 收 shōu 拾 shí 尽 jǐn , , 自 zì 浇 jiāo 茶 chá 碗 wǎn 更 gèng 平 píng 章 zhāng 。 。
春尽日园坐成吟。清代。黄节。独来亭榭晚苍苍,渐见游人归径忙。 林鸟静能窥客坐,野花长欲过春桑。 天时物态真何极,世事身谋早已详。 闲里一诗收拾尽,自浇茶碗更平章。