残 cán 蝉 chán - - 黄 huáng 节 jié
不 bù 向 xiàng 辽 liáo 东 dōng 着 zhe 树 shù 鸣 míng , , 燕 yàn 南 nán 秋 qiū 老 lǎo 尽 jǐn 哀 āi 声 shēng 。 。
及 jí 天 tiān 别 bié 鹤 hè 吁 xū 长 cháng 叹 tàn , , 入 rù 塞 sāi 饥 jī 鸿 hóng 指 zhǐ 故 gù 城 chéng 。 。
如 rú 梦 mèng 大 dà 人 rén 犹 yóu 发 fā 呓 yì , , 其 qí 亡 wáng 一 yī 国 guó 共 gòng 无 wú 生 shēng 。 。
等 děng 闲 xián 又 yòu 似 shì 题 tí 诗 shī 客 kè , , 戛 jiá 戛 jiá 裁 cái 笺 jiān 写 xiě 断 duàn 情 qíng 。 。
残蝉。清代。黄节。不向辽东着树鸣,燕南秋老尽哀声。 及天别鹤吁长叹,入塞饥鸿指故城。 如梦大人犹发呓,其亡一国共无生。 等闲又似题诗客,戛戛裁笺写断情。