登 dēng 冈 gāng 山 shān - - 黄 huáng 佺 quán
海 hǎi 外 wài 高 gāo 冈 gāng 旧 jiù 有 yǒu 声 shēng , , 偶 ǒu 然 rán 登 dēng 眺 tiào 最 zuì 移 yí 情 qíng 。 。
步 bù 经 jīng 未 wèi 历 lì 嶙 lín 峋 xún 径 jìng , , 意 yì 解 jiě 非 fēi 常 cháng 草 cǎo 木 mù 名 míng 。 。
看 kàn 去 qù 有 yǒu 山 shān 皆 jiē 俯 fǔ 伏 fú , , 朝 zhāo 来 lái 无 wú 水 shuǐ 不 bù 分 fēn 明 míng 。 。
何 hé 妨 fáng 猿 yuán 狖 yòu 缘 yuán 林 lín 叫 jiào , , 且 qiě 向 xiàng 上 shàng 头 tou 听 tīng 凤 fèng 鸣 míng 。 。
登冈山。清代。黄佺。海外高冈旧有声,偶然登眺最移情。 步经未历嶙峋径,意解非常草木名。 看去有山皆俯伏,朝来无水不分明。 何妨猿狖缘林叫,且向上头听凤鸣。