悲 bēi 辛 xīn - - 黄 huáng 毓 yù 祺 qí
多 duō 少 shǎo 人 rén 间 jiān 直 zhí 似 shì 弦 xián , , 累 lěi 累 lěi 枯 kū 骨 gǔ 化 huà 平 píng 田 tián 。 。
未 wèi 知 zhī 丝 sī 乱 luàn 凭 píng 谁 shuí 斩 zhǎn , , 仍 réng 恐 kǒng 膏 gāo 明 míng 止 zhǐ 自 zì 煎 jiān 。 。
说 shuō 剑 jiàn 岂 qǐ 无 wú 三 sān 尺 chǐ 喙 huì , , 枕 zhěn 戈 gē 空 kōng 有 yǒu 一 yī 双 shuāng 拳 quán 。 。
从 cóng 军 jūn 苦 kǔ 乐 lè 今 jīn 如 rú 此 cǐ , , 敢 gǎn 怨 yuàn 江 jiāng 深 shēn 冷 lěng 捕 bǔ 鳊 biān 。 。
悲辛。清代。黄毓祺。多少人间直似弦,累累枯骨化平田。 未知丝乱凭谁斩,仍恐膏明止自煎。 说剑岂无三尺喙,枕戈空有一双拳。 从军苦乐今如此,敢怨江深冷捕鳊。