赋 fù 得 dé 未 wèi 到 dào 晓 xiǎo 钟 zhōng 犹 yóu 是 shì 春 chūn - - 厉 lì 鹗 è
春 chūn 归 guī 何 hé 处 chǔ 更 gèng 相 xiāng 留 liú , , 且 qiě 酌 zhuó 馀 yú 花 huā 药 yào 玉 yù 舟 zhōu 。 。
明 míng 烛 zhú 心 xīn 还 hái 惜 xī 芳 fāng 夜 yè , , 晓 xiǎo 钟 zhōng 声 shēng 莫 mò 动 dòng 离 lí 愁 chóu 。 。
低 dī 回 huí 元 yuán 相 xiāng 惊 jīng 猧 wō 句 jù , , 停 tíng 待 dài 景 jǐng 阳 yáng 梳 shū 髻 jì 楼 lóu 。 。
漫 màn 道 dào 千 qiān 金 jīn 酬 chóu 一 yī 刻 kè , , 千 qiān 金 jīn 多 duō 恐 kǒng 未 wèi 能 néng 酬 chóu 。 。
赋得未到晓钟犹是春。清代。厉鹗。春归何处更相留,且酌馀花药玉舟。 明烛心还惜芳夜,晓钟声莫动离愁。 低回元相惊猧句,停待景阳梳髻楼。 漫道千金酬一刻,千金多恐未能酬。