送 sòng 程 chéng 秀 xiù 才 cái - - 司 sī 空 kōng 曙 shǔ
悠 yōu 悠 yōu 多 duō 路 lù 岐 qí , , 相 xiāng 见 jiàn 又 yòu 别 bié 离 lí 。 。
东 dōng 风 fēng 催 cuī 节 jié 换 huàn , , 焰 yàn 焰 yàn 春 chūn 阳 yáng 散 sàn 。 。
楚 chǔ 草 cǎo 渐 jiàn 烟 yān 绵 mián , , 江 jiāng 云 yún 亦 yì 芜 wú 漫 màn 。 。
送 sòng 子 zi 恨 hèn 何 hé 穷 qióng , , 故 gù 关 guān 如 rú 梦 mèng 中 zhōng 。 。
游 yóu 人 rén 尽 jǐn 还 hái 北 běi , , 旅 lǚ 雁 yàn 辞 cí 南 nán 国 guó 。 。
枫 fēng 树 shù 几 jǐ 回 huí 青 qīng , , 逐 zhú 臣 chén 归 guī 不 bù 得 dé 。 。
送程秀才。唐代。司空曙。悠悠多路岐,相见又别离。 东风催节换,焰焰春阳散。 楚草渐烟绵,江云亦芜漫。 送子恨何穷,故关如梦中。 游人尽还北,旅雁辞南国。 枫树几回青,逐臣归不得。