和 hé 盛 shèng 集 jí 陶 táo 落 luò 叶 yè 诗 shī 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 钱 qián 谦 qiān 益 yì
寒 hán 林 lín 万 wàn 树 shù 怨 yuàn 萧 xiāo 骚 sāo , , 只 zhǐ 为 wèi 中 zhōng 庭 tíng 一 yī 叶 yè 凋 diāo 。 。
波 bō 下 xià 洞 dòng 庭 tíng 齐 qí 飒 sà 沓 dá , , 风 fēng 高 gāo 榆 yú 塞 sāi 总 zǒng 漂 piāo 摇 yáo 。 。
平 píng 原 yuán 纵 zòng 猎 liè 埋 mái 狐 hú 窟 kū , , 空 kōng 谷 gǔ 虚 xū 弦 xián 应 yīng 鸟 niǎo 巢 cháo 。 。
最 zuì 是 shì 风 fēng 流 liú 殷 yīn 太 tài 守 shǒu , , 不 bù 堪 kān 惆 chóu 怅 chàng 自 zì 攀 pān 条 tiáo 。 。
和盛集陶落叶诗二首 其一。清代。钱谦益。寒林万树怨萧骚,只为中庭一叶凋。 波下洞庭齐飒沓,风高榆塞总漂摇。 平原纵猎埋狐窟,空谷虚弦应鸟巢。 最是风流殷太守,不堪惆怅自攀条。