句 jù 曲 qū 逆 nì 旅 lǚ 为 wèi 相 xiàng 士 shì 题 tí 扇 shàn - - 钱 qián 谦 qiān 益 yì
赤 chì 日 rì 红 hóng 尘 chén 道 dào 路 lù 穷 qióng , , 解 jiě 鞍 ān 一 yī 笑 xiào 柳 liǔ 庄 zhuāng 翁 wēng 。 。
谁 shéi 知 zhī 夭 yāo 矫 jiǎo 犹 yóu 龙 lóng 貌 mào , , 但 dàn 指 zhǐ 摧 cuī 颓 tuí 丧 sàng 狗 gǒu 容 róng 。 。
运 yùn 去 qù 英 yīng 雄 xióng 成 chéng 画 huà 虎 hǔ , , 时 shí 来 lái 老 lǎo 耄 mào 应 yīng 非 fēi 熊 xióng 。 。
人 rén 间 jiān 天 tiān 眼 yǎn 原 yuán 难 nán 直 zhí , , 看 kàn 取 qǔ 吾 wú 家 jiā 石 shí 镜 jìng 中 zhōng 。 。
句曲逆旅为相士题扇。清代。钱谦益。赤日红尘道路穷,解鞍一笑柳庄翁。 谁知夭矫犹龙貌,但指摧颓丧狗容。 运去英雄成画虎,时来老耄应非熊。 人间天眼原难直,看取吾家石镜中。