和 hé 栖 qī 一 yī 和 hé 尚 shàng 韵 yùn - - 戴 dài 梓 zǐ
龙 lóng 杖 zhàng 敲 qiāo 门 mén 塞 sāi 雪 xuě 深 shēn , , 方 fāng 袍 páo 短 duǎn 褐 hè 对 duì 乡 xiāng 音 yīn 。 。
桃 táo 花 huā 久 jiǔ 遂 suì 天 tiān 台 tāi 隐 yǐn , , 流 liú 水 shuǐ 何 hé 缘 yuán 渤 bó 海 hǎi 寻 xún 。 。
诗 shī 聚 jù 白 bái 云 yún 昭 zhāo 地 dì 肺 fèi , , 禅 chán 开 kāi 明 míng 月 yuè 笑 xiào 天 tiān 心 xīn 。 。
风 fēng 雷 léi 善 shàn 向 xiàng 人 rén 间 jiān 说 shuō , , 使 shǐ 我 wǒ 神 shén 飞 fēi 到 dào 石 shí 林 lín 。 。
和栖一和尚韵。清代。戴梓。龙杖敲门塞雪深,方袍短褐对乡音。 桃花久遂天台隐,流水何缘渤海寻。 诗聚白云昭地肺,禅开明月笑天心。 风雷善向人间说,使我神飞到石林。